Ngày 30 tháng 4 năm 1975, lịch sử Việt Nam sang trang. Tiếng súng ngừng vang, đất nước nối liền một dải, hàng triệu con người vỡ òa trong nước mắt của đoàn tụ, trong niềm vui không thể gọi tên. Đó không chỉ là chiến thắng của một dân tộc kiên cường, mà còn là khởi đầu của một hành trình mới – hành trình gìn giữ và xây dựnghòa bình, thứ tài sản vô giá được đánh đổi bằng máu, nước mắt và những năm tháng không thể nào quên.
Hòa bình đẹp lắm. Đẹp trong từng bữa cơm đủ đầy bên người thân. Đẹp trong tiếng cười trẻ thơ không còn vết đạn bom. Đẹp trong nhịp sống lặng lẽ nhưng an nhiên của những làng quê đã từng cháy đỏ chiến tranh. Và càng đẹp hơn nữa, khi chúng ta hiểu rằng: giữ gìn hòa bình không chỉ là chuyện của một thời đã qua, mà là trách nhiệm của mỗi con người hôm nay.
Với những người học và làm trong lĩnh vực Tâm lý – Giáo dục – Công tác xã hội, ngày 30/4 không chỉ là một mốc son lịch sử, mà còn là lời nhắc nhở đầy xúc động về sứ mệnh của mình: chữa lành những tổn thương, đồng hành cùng những mảnh đời, vun bồi niềm tin và hy vọng cho cộng đồng. Mỗi buổi tư vấn, mỗi giờ đứng lớp, mỗi chuyến đi thực địa... chính là một phần của hành trình gìn giữ sự an lành trong tâm hồn con người – nơi hòa bình cần được nuôi dưỡng từ bên trong.
Năm mươi năm trôi qua, thời gian đủ để đổi thay nhiều điều, nhưng những giá trị làm nên bản sắc và chiều sâu của dân tộc vẫn luôn còn đó. Hòa bình, nhân ái, công bằng và đoàn kết không chỉ là di sản mà cha ông để lại, mà còn là nền móng để các thế hệ hôm nay xây dựng một xã hội tử tế, vững mạnh và đầy lòng nhân văn.
Khoa Tâm lý – Giáo dục – Công tác xã hội xin được cùng cộng đồng ôn lại ký ức của ngày lịch sử 30/4, để thêm trân quý hiện tại, và cùng nhau hướng tới tương lai – nơi mỗi người đều được sống trong bình yên, thấu hiểu và sẻ chia.
“Biết ơn – Tự hào – Tiếp nối”!
Ý kiến bạn đọc